Khi Đê-bô-ra và Ba-rác giành được chiến thắng vĩ đại trước Si-sê-ra, Gia-bin và dân Ca-na-an, họ đã hát một bài ca chiến thắng cảm động kết thúc bằng lời thỉnh cầu này: “Ôi, Đức Giê-hô-va! nguyện hết thảy kẻ cừu-địch Ngài đều hư-mất như vậy! Nguyện những kẻ yêu-mến Ngài được giống như mặt trời, Khi mọc lên rực-rỡ!” (5:31). Câu chuyện kết thúc với một lời tuyên bố mạnh mẽ: “Xứ đã yên ổn trong bốn mươi năm” (5:31). Họ đã tận hưởng một thời gian hòa bình. Sẽ rất đáng khích lệ nếu cuốn sách dừng lại với chiến thắng này, nhưng không phải vậy.
BÓNG TỐI BẮT ĐẦU (6:1)
Chương 6 bắt đầu với một ghi chú trái ngược: “Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va; . . .” Họ quay lại với thần tượng của những người sống xung quanh họ, những người mà họ phải đuổi ra nhưng đã không làm được. Như một hậu quả cho tội lỗi của họ, chế độ nô lệ đã đến: “. . . và Chúa đã trao họ vào tay người Ma-đi-an bảy năm” (6:1). Khi họ trải qua sự đối xử khắc nghiệt của dân Ma-đi-an, họ đã quay trở lại, ăn năn và kêu cầu Đức Chúa Trời.
Câu chuyện về Ghê-đê-ôn nhấn mạnh đến sự giải cứu của Đức Chúa Trời. Không có câu chuyện nào khác trong toàn bộ Kinh thánh cho thấy quyền năng của Đức Chúa Trời, trái ngược với quyền năng của con người, hơn câu chuyện của Ghê-đê-ôn. Lực lượng của Ghê-đê-ôn chỉ còn ba trăm người để chống lại một lực lượng khổng lồ người Ma-đi-an, người A-ma-léc và con cháu phương Đông. Đó là điểm nhấn của bản ghi thiêng liêng. Có lẽ đó là lý do được rất nhiều sự chú ý dành cho các chi tiết quân sự khá thú vị.
ĐỨC CHÚA TRỜI TRỪNG PHẠT YSƠRAÊN (6:2-10)
Tội lỗi của Y-sơ-ra-ên được nêu trong một câu, trong khi sự áp bức của người Ma-đi-an được nêu trong bốn câu tiếp theo. Kẻ thù sẽ băng qua sông Giô-đanh từ phía đông và đi gần đến Địa Trung Hải, băng qua đất liền, phá hủy mùa màng, không để lại thức ăn ở Y-sơ-ra-ên, không để lại cừu, bò hay lừa. Câu 5 nói: “Vì chúng kéo theo bầy súc vật và lều trại của chúng, chúng kéo đến đông như châu chấu, chúng và lạc đà của chúng nhiều vô kể; và họ đã vào xứ để tàn phá nó.” Câu 6 cho biết thêm: “Vậy, vì cớ dân Ma-đi-an, Y-sơ-ra-ên bị nghèo khổ bẩn-chật, nên họ kêu-cầu cùng Đức Giê-hô-va.”.
Trước khi Chúa ban cho họ sự giải cứu, Ngài làm chắc chắn rằng họ biết chính xác điều gì đã xảy ra. Ngài kêu gọi một nhà tiên tri, và nhà tiên tri đó đã mang đến một thông điệp:
Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: “ nên Đức Giê-hô-va sai một đấng tiên-tri đến cùng dân Y-sơ-ra-ên. Người nói cùng chúng rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên phán như vầy: Ta đã đem các ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô, rút các ngươi khỏi nhà nô-lệ, giải-cứu các ngươi khỏi tay người Ê-díp-tô, và khỏi tay hết thảy kẻ hà-hiếp các ngươi, và đuổi chúng nó khỏi trước mặt các ngươi; ta đã ban cho các ngươi xứ của chúng nó, và có phán rằng: Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, chớ sợ các thần của dân A-mô-rít tại trong xứ mà các ngươi ở. Nhưng các ngươi nào có nghe tiếng ta!’” (6:8-10).
Việc cấm thờ các thần của dân A-mô-rít sẽ bao gồm mọi hình thức thờ phượng, phải không? Vị tiên tri nói rằng họ không được cúi đầu trước chúng hoặc thể hiện sự tôn kính với chúng dưới bất kỳ hình thức nào.
Câu ngắn tiếp theo là chìa khóa để hiểu lý do tại sao dân sự bị áp bức: “Nhưng các ngươi đã không vâng lời Ta” (6:10)., chúng ta sẽ thấy Ghê-đê-ôn phàn nàn với thiên sứ của Chúa bằng những lời này:
Ghê-đê-ôn thưa rằng: Ôi! Chúa, nếu Đức Giê-hô-va ở cùng chúng tôi, sao các điều nầy xảy đến cho chúng tôi? Các phép lạ kia ở đâu mà tổ-phụ chúng tôi đã thuật lại rằng: Đức Giê-hô-va há chẳng có đem chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô sao? Vì bây giờ Đức Giê-hô-va từ-bỏ chúng tôi, và phó chúng tôi vào tay dân Ma-đi-an. (6:13).
Không ngạc nhiên khi con người chúng ta hành xử thế nào? Y-sơ-ra-ên đã phạm tội và chắc chắn họ biết rằng họ đã phạm tội. Đức Chúa Trời đã sai một nhà tiên tri đến nói với mọi người rằng tội lỗi của họ là lý do bị dân Ma-đi-an áp bức bốc lột. Tuy nhiên, người anh hùng của câu chuyện lại đang hỏi, “Tại sao?” Có lẽ đó là bản tính của con người.
ĐỨC CHÚA TRỜI CHỌN GHÊ-ĐÊ-ÔN (6:11-32)
Đức Chúa Trời, mặc dù họ đã không vâng lời Ngài, nhưng Ngài đã gửi một người giải cứu. Phần còn lại của câu chuyện, bắt đầu từ câu 11, kể về sự giải cứu đó.
Một Con Người của Sự Sợ Hãi
Hãy quan sát Ghê-đê-ôn đang làm gì khi thiên sứ của Chúa đến với ông. Lẽ ra ông phải là một người đàn ông dũng cảm của đức tin, nhưng ông đã trốn tránh. Ông đang đập lúa mì trong máy ép rượu. Có lẽ chúng ta nên xem ông là người khôn ngoan, vì nếu ông đập lúa trên sân đập lúa thì trấu sẽ bay lên theo gió và dân Ma-đi-an có thể phát hiện ra từ xa. Họ sẽ đến và lấy lúa của ông. Có thể ông khôn ngoan, nhưng ông vẫn trốn tránh vì sợ hãi. Thiên sứ của Chúa nói: “Hỡi người dõng sĩ, Đức Giê-hô-va ở cùng ngươi” (6:12). Tôi hình dung Ghê-đê-ôn đang nhìn quanh và hỏi: “ ông đang gọi tôi là một chiến binh dũng cảm hả!?” từ câu nói này ông bắt đầu phàn nàn rằng: “Nếu Chúa ở cùng chúng tôi, tại sao tất cả những điều này lại xảy ra cho chúng tôi?” (6:13).
Câu 14 nói: “Đức Giê-hô-va xây lại cùng người mà phán rằng: Hãy dùng sức của ngươi vẫn có mà đi giải-cứu Y-sơ-ra-ên khỏi tay dân Ma-đi-an. Ta há chẳng sai ngươi đi sao?” Đó không phải là một câu hỏi cần câu trả lời. Về cơ bản, đó chỉ là một cách nói khác, “Ta đã cử ngươi đến và do đó, ta sẽ đi cùng ngươi và ngươi sẽ thành công.” Ông nói: “Lạy Đức Giê-hô-va, tôi sẽ giải cứu Y-sơ-ra-ên thế nào? Kìa, gia đình tôi là gia đình nhỏ nhất ở Ma-na-se và tôi là con út trong nhà cha tôi” (6:15). ông biết, ít nhất là vào thời điểm này, rằng ông không phải là một chiến binh dũng cảm. Bạn có nhớ Môi-se đã nhận được lời kêu gọi của mình thế nào không? Ghê-đê-ôn nghe giống như Môi-se lúc ấy: “Chúa ơi, xin hãy chọn người khác.” Câu trả lời của Ghê-đê-ôn khiến ông giống như nhiều người trong chúng ta! Chúa phán với ông: “Chắc chắn Ta sẽ ở với ngươi, và ngươi sẽ đánh bại Ma-đi-an như một người” (6:16).
Một Người Của Đức Tin
Ghê-đê-ôn đã làm phép thử đầu tiên của mình ở đây. Ông được công nhận là một người có đức tin, nhưng ông cần bằng chứng. Chắc chắn, ông đã chiến đấu bằng đức tin! Đó là cách duy nhất để một đội quân 300 người có thể chống lại 135.000 người. Tuy nhiên, ông đã thử Chúa trong suốt cuộc hành trình.
Đây là cách thử đầu tiên của ông: “. . . chỉ cho tôi một dấu hiệu rằng chính Ngài đang nói chuyện với tôi. Xin chớ rời khỏi đây cho đến khi tôi trở lại cùng Chúa, đem của lễ tôi ra đặt trước mặt Chúa” (6:18). Ông đi khá lâu, vì ông đã chuẩn bị một con dê, bánh không men với một ít bột mì, rồi đem bánh, thịt và một ít canh đựng trong một cái bát đến cho thiên sứ của Chúa (6:19) . Thiên sứ của Chúa nói: “Hãy lấy thịt và bánh không men đặt trên tảng đá này, rồi đổ canh ra” (6:20). Thiên sứ chạm vào thức ăn bằng cây gậy của mình, và ngay lập tức lửa phát ra từ tảng đá và đốt cháy lễ vật. Sau đó, Thiên sứ của Chúa biến mất. Ghê-đê-ôn biết đó là thiên sứ của Chúa, nhưng ông sợ hãi. Ông nói: “Than ôi, lạy Chúa! Vì bây giờ tôi đã thấy mặt đối mặt với thiên sứ của Chúa” (6:22). Ông dường như nghĩ rằng điều đó có nghĩa là ông sẽ chết. Chúa từ trời đáp lại ông bằng cách phán: “Bình an cho ngươi, đừng sợ; ngươi sẽ không chết” (6:23). Sau đó Ghi-đê-ôn xây một bàn thờ và đặt tên là “Chúa Bình An” (6:24). Rõ ràng, tác giả đã viết về những sự kiện này sau khi chúng xảy ra. Sự tường thuật về nó không được viết vào ngày nó xảy ra. Câu tiếp theo nói rằng “cho đến ngày nay” bàn thờ đó vẫn đứng vững.
Chúa bắt đầu sự giải cứu của Ngài với sự ăn năn của người lãnh đạo. Đó là điều cần thiết. Trong cũng một đêm ấy, Đức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng,
Hãy bắt con bò đực tơ của cha ngươi, và một con bò đực thứ nhì bảy tuổi, rồi phá-dỡ bàn-thờ thần Ba-anh tại nhà cha ngươi, và đánh hạ hình-tượng A-sê-ra ở trên đó. Đoạn, tại nơi chót hòn đá nầy, ngươi sẽ lập một bàn-thờ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, và sắp đặt mọi việc; rồi hãy bắt con bò đực thứ nhì, dâng làm của-lễ thiêu với gỗ hình-tượng A-sê-ra mà ngươi đã đánh hạ. (6:25, 26).
Ghê-đê-ôn đã làm những gì Chúa đã ra lệnh vào ban đêm. Người người dõng sĩ đầy đức tin này đã sợ phải làm điều đó vào ban ngày (6:27). Tuy nhiên, ông đã làm điều đó, và ông đáng được khen ngợi vì sự vâng lời của mình.
Chúng ta có thể thấy lý do khiến Ghê-đê-ôn sợ hãi, vì sáng sớm hôm sau, khi dân chúng thức dậy, thấy hai bàn thờ thần Ba-anh và thần A-sê-ra đã bị phá đổ, họ liền truy tìm kẻ đã làm việc đó. Khi họ phát hiện ra rằng Ghê-đê-ôn đã làm điều đó, họ bắt đầu tìm kiếm ông. Họ đến nhà cha của ông và nói: “Hãy đem con trai ông ra đây, để nó chết đi, vì nó đã phá đổ bàn thờ Ba-anh, và đã đốn hạ tượng A-sê-ra ở bên cạnh ” (6:30). Cha của Ghê-đê-ôn là một người quyền lực. Ông mạnh dạn đứng lên và lý luận với họ và thậm chí còn đe dọa họ nhưng rồi ông cũng làm được. Ông nói, “Giô-ách đáp với những kẻ dấy nghịch cùng mình rằng: Các ngươi há có ý binh-vực Ba-anh sao? Há có phải các ngươi muốn tiếp-cứu nó ư? Ai theo phe Ba-anh sẽ bị xử-tử kể từ sáng ngày nay. Nếu hắn là chúa, thì chính hắn hãy tranh-luận lấy chớ, bởi vì người ta đã phá-dỡ bàn-thờ của hắn!” (6:31). Tất cả đều rút lui, nhưng họ đã đổi tên của Ghê-đê-ôn. Từ đó trở đi, ông được gọi là Giê-ru-ba-anh, nghĩa là “Ba-anh phải tranh-luận cùng người” (6:32). Chúng ta nên lưu ý ý nghĩa của tình tiết này. Trước khi Ghê-đê-ôn có thể lãnh đạo dân của Đức Chúa Trời chống lại kẻ thù, lý do khiến kẻ thù hiện diện trên đất nước phải được loại bỏ; sự hủy diệt của lý do đó, các thần tượng, phải được bắt đầu từ chính gia đình của ông. Thần tượng của cha ông phải bị phá hủy trước. Cuối cùng, quốc gia cần loại bỏ tất cả các thần Ba-anh và A-sê-ra, nhưng họ cần phải bắt đầu với người lãnh đạo trước. Ghê-đê-ôn đã làm điều này, và cha ông là người cải đạo đầu tiên của ông. Chúa đang chuẩn bị cho trận chiến.
Một Người Mạnh Mẽ
Người Ma-đi-an, người A-ma-léc và con cái phương Đông tập hợp lại, băng qua sông Giô-đanh và đến thung lũng Gít-rê-ên (6:33). Trận chiến với dân Ca-na-an được đề cập trong chương 4 xảy ra ngay phía nam núi Tha-bô trong thung lũng sông Ki-sôn. Đây gần như là cùng một nơi. Điều thú vị là những đội quân này tập hợp trên cùng một chiến trường, chỉ hơi chếch về phía đông nơi Thung lũng Gít-rê-ên kéo dài về phía Sông Giô-đanh. Vì kẻ thù ở cùng khu vực đó, ai sẽ được gọi để chiến đấu? Đức Chúa Trời đã sai đến cùng những người Y-sơ-ra-ên đã được gọi bốn mươi năm trước đó, Nép-ta-li và Sa-bu-lôn, và thêm Ma-na-se và A-se. Ghê-đê-ôn cử các chiến binh đến, và 32.000 người đã hưởng ứng. Với một kẻ thù hùng mạnh như vậy, rất nhiều binh lính là cần thiết.
Tuy nhiên, người đàn ông có đức tin dũng cảm này lại bắt đầu phép thử của mình. Ghê-đê-ôn biết rằng Chúa đã bảo ông ra trận. Ông đã thấy Thiên sứ đốt lửa thiêu rụi lễ vật. Ông đã nhìn thấy sự bảo vệ của Chúa sau khi phá bỏ các bàn thờ thần Ba-anh và nữ thần A-sê-ra. Tuy nhiên, ông cần thêm bằng chứng từ Chúa. Ghi-đê-ôn hỏi,
Ghê-đê-ôn thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Nếu Chúa muốn dùng tay tôi giải-cứu Y-sơ-ra-ên, y như lời Chúa đã phán, thì tôi sẽ để một lốt chiên trong sân đạp lúa; nếu sương chỉ đóng trên lốt chiên, còn đất lại khô ráo, thì tôi sẽ nhận-biết Chúa dùng tay tôi giải-cứu Y-sơ-ra-ên, y như Chúa đã hứa vậy. (6:36, 37).
Chúa chấp nhận lời đề nghị của ông, và sáng hôm sau khi Ghê-đê-ôn đi ra, ông thấy mặt đất khô ráo. Bộ lông cừu ướt đẫm sương đến nỗi ông nhặt nó lên và vắt được một bát đầy nước ra ngoài. Sau đó, người chiến binh trung thành nói: “Ghê-đê-ôn lại thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Xin cơn thạnh-nộ Chúa chớ nổi phừng cùng tôi, tôi chỉ sẽ nói lần nầy thôi. Xin Chúa để tôi làm thử với lốt chiên chỉ một lần nầy mà thôi: Xin cho một mình lốt chiên phải khô, còn sương lại đóng khắp trên đất.” (6:39). Đức Chúa Trời chấp nhận yêu cầu, và sáng hôm sau, bộ lông cừu khô ráo và mặt đất xung quanh ẩm ướt. Ghê-đê-ôn sẽ cần thêm bằng chứng trước khi thực sự ra trận, nhưng ông đã thực hiện bước tiếp theo.
ĐỨC CHÚA TRỜI XÁC NHẬN QUÂN ĐỘI CỦA NGÀI (6:33—7:15)
Chúa phán với Ghê-đê-ôn: “đội quân ở với ngươi quá đông nên Ta không thể trao Ma-đi-an vào tay chúng, kẻo Y-sơ-ra-ên khoe khoang rằng: ‘ tự ta đã giải cứu ta’” (7:2). Nếu họ ra trận với nhiều người như vậy, họ sẽ nghĩ rằng quân đội của họ hùng mạnh đến mức dân Y-sơ-ra-ên có thể đối đầu với dân Ma-đi-an, dân A-ma-léc và các con trai phương Đông, bốn người đánh một mà vẫn chiến thắng. Đưa ra quan điểm này là một trong những điểm chính của câu chuyện. Ghê-đê-ôn, theo sự chỉ dẫn của Chúa, đã nói, “Ai là người sợ-hãi run-rẩy, khá trở về khỏi núi Ga-la-át! Hai vạn hai ngàn người bèn trở về, còn một vạn người ở lại.” (7:4). “Đức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Dân hãy còn đông quá, phải biểu chúng xuống nơi mé nước, rồi ta sẽ vì ngươi thử chúng nó tại đó”… Thật ngạc nhiên, 9.700 người trong số họ đặt vũ khí xuống và uống nước, trong khi 300 người trong số họ múc nước vào tay và liếm nước, giống như một con chó (7:6). Chúa đã chọn 300 người liếm nước để chống lại 135.000 quân địch.
Ghê-đê-ôn cần thêm bằng chứng rằng Chúa sẽ ở cùng ông. Vì vậy, Đức Chúa Trời phán,
“Xảy trong đêm đó, Đức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Hãy chỗi dậy, đi xuống hãm dinh Ma-đi-an, vì ta đã phó nó vào tay ngươi. Còn nếu ngươi sợ hãm nó, thì hãy đi xuống đó với Phu-ra, đầy-tớ ngươi. Ngươi sẽ nghe điều chúng nó nói, rồi ngươi sẽ cảm-biết rằng mình có sức-mạnh mà hãm dinh chúng nó. Vậy, Ghê-đê-ôn đi xuống cùng Phu-ra, đầy-tớ mình, đến gần nơi lính canh ở đầu dinh.” (7:9-11).
Hai người đi xuống trại quân Ma-đi-an và nghe hai người lính nói chuyện với nhau. Một người trong số họ nói, “: Nầy, tôi có một điềm chiêm-bao, thấy một cái bánh nhỏ bằng bột lúa mạch lăn vào trại-quân Ma-đi-an: Nó lăn đến một trại, đụng làm cho trại ngã, lật ngược trên lộn dưới, nên trại bị đánh đổ.” (7:13). Bạn của ông ngay lập tức trả lời rằng đây chẳng qua là thanh kiếm của Ghê-đê-ôn, vì Chúa đã giao Ma-đi-an vào tay Ghê-đê-ôn. “Khi Ghê-đê-ôn nghe thuật lại điềm chiêm bao và lời giải nghĩa, thì sấp mình xuống thờ lạy” (7:15). Ông đã có niềm tin vào thời điểm này. Ông đã mất một thời gian dài để phát triển nó, nhưng ông đã có niềm tin. Với 300 người và những dụng cụ chiến đấu đặc biệt, ông đã ra trận để đối đầu với kẻ thù lên tới 135.000 người.
ĐỨC CHÚA TRỜI LÀM RỐI LOẠN KẺ THÙ (7:16—8:21)
Ghi-đê-ôn và những người của ông ra đi vào canh hai, mang theo kèn và đuốc giấu trong bình. Tôi có thể tưởng tượng kẻ thù đã giật mình như thế nào!
Hãy tưởng tượng những người này đã giật mình như thế nào vào nửa đêm khi họ đột nhiên nghe thấy tiếng kèn, sau đó là tiếng đổ vỡ của những chiếc bình. Khi mở mắt ra, họ nhìn thấy những ngọn đuốc trên ba ngọn đồi khác nhau xung quanh mình và nghe thấy tiếng kèn thổi. Chúa làm họ bối rối. Ông khiến họ cầm kiếm và quay lại bắt đầu tấn công lẫn nhau. 300 binh sĩ của Ghê-đê-ôn truy đuổi kẻ thù của họ và giết được một số chúng nó. Những người lính đã về nhà, 9.700 cộng với 22.000, tham gia truy đuổi. Những người từ các chi phái khác bắt đầu truy đuổi người Ma-đi-an. Tin tức đến tai người dân Ép-ra-im, và họ đi đến các khúc sông cạn của sông Giô-đanh để truy bắt kẻ thù khi chúng quay trở về phía đông. Họ đặc biệt bắt được Ô-rép và Xê-ép, hai lãnh chúa Ma-đi-an, và giết họ. Thật là may mắn cho họ Ghê-đê-ôn là một người khóe cư xử, bởi vì những người lính từ Ép-ra-im đã được ghi lại hai lần trong Sách Các Quan Xét là họ đến gặp một thủ lĩnh, một người giải cứu và nói:
“Nhưng người đáp cùng chúng rằng: Sánh với anh em, tôi há có làm được điều chi? Sự mót nho của Ép-ra-im há chẳng hơn mùa gặt nho của A-bi-ê-xe sao? Đức Chúa Trời đã phó Ô-rép và Xê-ép là hai quan-trưởng dân Ma-đi-an, vào tay anh em. Đem sánh với anh em, tôi nào có làm được điều gì? Khi người nói lời ấy rồi, cơn giận của chúng bèn nguôi. (8:2- 3).
Sau đó, khi họ thử than phiền tương tự với Giép-thê, ông đã giết nhiều người trong số họ.
Ghi-đê-ôn và ba trăm người của ông đã băng qua sông Giô-đanh để truy đuổi hai vị vua của Ma-đi-an là Xê-ba và Xanh-mu-na. Họ đến thành phố Su-cốt, vẫn thuộc Y-sơ-ra-ên, và Ghê-đê-ôn nói: “Xin hãy cấp bánh cho những người theo tôi, vì họ đang mệt mỏi, và tôi đang truy đuổi Xê-bách và Xanh-mu-na, các vua của Ma-đi-an” (8 :5). Người Su-cốt biết Ma-đi-an hùng mạnh như thế nào nên họ đáp lại bằng cách nói: “ Chớ thì ông đã cầm nơi tay mình cườm tay của Xê-bách và Xanh-mu-na chưa, nên chúng tôi phải cấp bánh cho đạo binh ông??” (8:6). 7Ghê-đê-ôn la lên rằng: Thế thì, khi Đức Giê-hô-va đã phó Xê-bách và Xanh-mu-na vào tay ta, ta sẽ lấy chông đồng vắng và nhánh gai mà đánh thịt các ngươi! (8:7). 9Vậy, người cũng nói với dân Phê-nu-ên rằng: Khi ta trở về bình-an, ắt sẽ phá-hủy cái tháp nầy. (8:9). Ghê-đê-ôn và quân đội của ông cuối cùng đã đuổi kịp dân Ma-đi-an trong khi quân Ma-đi-an đang nghỉ ngơi. Theo 8:10, có 15.000 người, nghĩa là 120.000 kiếm sĩ đã ngã xuống. Chúa đã dùng 300 để vượt qua và tiêu diệt 15.000. Đó phải là quyền năng của Chúa, phải không?
Họ đem Xê-bách và Xanh-mu-na về trình diện cho dân Su-cốt. Ghê-đê-ôn dùng chông và gai hình phạt những người Su-cốt. Ông đến Phê-nu-ên và phá hủy tòa tháp của họ và giết những người đàn ông trong thành phố vì họ đã từ chối giúp đỡ dân tộc và chính nghĩa của Chúa.
Trong một cuộc thẩm vấn, người ta biết rằng Xê-ba và Xanh-mu-na đã giết một số anh em của Ghê-đê-ôn. Do đó, Ghê-đê-ôn nói rằng họ sẽ chết. Ông gọi con trai nhỏ của mình, Giê-the, để giết họ. Giê-the không dũng cảm hơn cha mình lúc trước. cậu sợ phải làm điều đó, vì vậy Ghê-đê-ôn đã tự mình giết họ.
BÓNG TỐI KẾT THÚC (8:22-35)
Câu chuyện này, khi được kể cho lớp trẻ em, thường được kết thúc ở phần giải cứu. Sẽ thật tuyệt vời nếu nó thực sự dừng lại ở đó. Chức năng của phần Kinh thánh này không phải chỉ kể về một mẩu lịch sử quân sự thú vị nào đó, không chỉ kể về sự giải cứu, mặc dù đó là một trong những mục đích. Lời Đức Chúa Trời cho thấy một khuôn mẫu lập lại. Không có vua trên đất nước, không có sự lãnh đạo tinh thần đầy đủ, người dân liên tục quay trở lại tội lỗi.
Y-sơ-ra-ên nhận ra nhu cầu lãnh đạo của họ, vì vậy họ nói với Ghê-đê-ôn, “Hãy cai trị chúng tôi, cả ông và con trai ông” (8:22). Ông nói rằng ông sẽ không cai trị họ, nhưng ông đã tận dụng cơ hội để đưa ra yêu cầu cho họ. Những người Ích-ma-ên đeo hoa tai, và Ghê-đê-ôn nói: “Tôi xin các anh, mỗi người trong các anh lấy cho tôi một chiếc khuyên từ chiến lợi phẩm của mình” (8:24). Họ vui mừng trao cho người giải cứu một số vàng của họ. Câu 26 nói: “Trọng lượng của đôi bông tai mà ông yêu cầu là 1.700 siếc-lơ vàng, . . .” Ông nhận được những chiếc nhẫn, ngoài những đồ trang sức, mặt dây chuyền và áo choàng màu tím của các vị vua của Ma-đi-an và những chiếc vòng đeo cổ.
đã ở trên lạc đà của họ. Một chiến lợi phẩm rất phong phú đã được trao cho ông , nhưng ông đã làm gì với nó? “Ghê-đê-ôn lấy vật đó làm một cái ê-phót, để trong thành mình tại Óp-ra. Cả Y-sơ-ra-ên đều cúng-thờ cái ê-phót đó; nó trở thành một cái bẫy cho Ghê-đê-ôn và cả nhà người.” (8:27).
Trước khi câu chuyện có thể kết thúc, khuôn mẫu lại bắt đầu. Thật ra, có lẽ việc thờ hình tượng chỉ xuất hiện sau khi Ghê-đê-ôn qua đời. Câu 33 chép: “Sau khi Ghê-đê-ôn chết, dân Y-sơ-ra-ên lại hành dâm với các thần Ba-anh, và tôn Ba-anh-bê-rít làm thần của họ.” Câu 34 và 35 rất quan trọng:
Như vậy, dân Y-sơ-ra-ên không nhớ đến Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, là Đấng đã giải-cứu họ khỏi tay các kẻ thù-nghịch ở chung-quanh; và cũng không có lòng thảo chút nào với nhà Giê-ru-ba-anh, là Ghê-đê-ôn, về các ơn mà người đã làm cho Y-sơ-ra-ên.
Vì vậy, câu chuyện kết thúc với một ghi chú buồn.
BÀI HỌC CHO CHÚNG TA
Hãy trở nên Tinh Sạch
Hãy nhớ thông điệp của Thiên sứ. Đức Chúa Trời không đơn giản cho phép kẻ thù sống giữa dân Y-sơ-ra-ên để bầu bạn với họ. Hãy nhìn vào tất cả những gì Đức Chúa Trời đã làm cho Y-sơ-ra-ên. Phản ứng của người dân đối với sự tốt lành của Đức Chúa Trời là hoàn toàn không phù hợp; và trái ngược với những gì họ nên làm. Đó là bài học cho chúng ta hôm nay. Những gì Ngài đã làm cho chúng ta thậm chí còn vĩ đại hơn những gì Ngài đã làm cho họ. Thay vì dâng cuộc đời của chúng ta cho Đấng đã ban sự sống Ngài cho chúng ta, Chúng ta dễ dàng đáp lại Ngài một cách không phù hợp, dường như đó là bản chất của con người, chúng ta chấp nhận tất cả những điều tốt lành từ Ngài và giữ lại tất cả những gì của mình cho chính mình.
Hãy Tin Tưởng
Ghi-đê-ôn đã đáp lại bằng đức tin. Chúng ta cũng phải sống bằng đức tin. Tân Ước nói ba lần rằng người công bình sẽ sống bởi đức tin. Đừng quá khắt khe với bản thân nếu đôi khi bạn muốn chắc chắn rằng những gì bạn đang làm là ý muốn của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, bạn không nên cầu xin Đức Chúa Trời cung cấp một dấu hiệu cụ thể để cho bạn thấy điều Ngài muốn nơi bạn. Đó là một nỗ lực nguy hiểm để kiểm soát Chúa. Trong khi Ngài chấp nhận yêu cầu của Ghê-đê-ôn, Ngài đã không hứa sẽ tạo ra những điều tương tự cho chúng ta: Ngài không hứa sẽ đáp ứng những yêu cầu của chúng ta theo cách mà chúng ta cầu xin Ngài hoặc vào thời điểm mà chúng ta hướng dẫn Ngài. Thay vào đó, chúng ta cần mở Kinh Thánh ra và nghiên cứu những chỉ dẫn mà Ngài đã ban cho chúng ta.
Đức tin của Ghê-đê-ôn được nêu gương cho chúng ta. Ông có tên trong danh sách những người nam và nữ trung tín trong Hê-bơ-rơ 11:32-34. Ông đã làm những điều vĩ đại bởi đức tin, và đó là một tấm gương cho chúng ta. Chúng ta hãy bắt chước đức tin của ông chứ không phải cách thử thách Chúa của ông.
Hãy Biết Ơn
Bài học mạnh mẽ nhất rút ra trực tiếp từ phân đoạn này được tìm thấy trong 8:34, 35. Dân chúng đã quên Chúa ngay cả sau khi Ngài đã làm rất nhiều điều cho họ. Chiến thắng này mạnh mẽ đến nỗi nó được nhắc đến ba lần trong Cựu Ước và được nhắc đến trong Hê-bơ-rơ 11. Ê-sai 9 và 10 và Thi thiên 86 chứa đựng những điều liên quan đến chiến thắng vĩ đại của Ghê-đê-ôn. Tuy nhiên, người dân đã quên. Làm sao họ có thể quên được?
Ngày nay chúng ta không có cùng khuynh hướng đó sao? Nếu một điều vĩ đại nào đó xảy ra trong cuộc đời bạn nhờ bàn tay của Chúa, bạn có nhớ Chúa đã làm gì cho bạn không? Rõ ràng hơn là nhìn thấy bàn tay của Chúa trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta có thể đọc những ghi chép khách quan về những gì Chúa đã làm trong Kinh thánh. Điều đó không thể nghi ngờ. Hằng ngày hãy nhìn vào những gì Ngài đã làm. Chúng ta rất dễ bị cuốn vào cuộc sống và những lo toan của cuộc sống đến nỗi chúng ta quên mất Ngài! Tôi thách thức mỗi người chúng ta, khi chúng ta thực hiện công việc hàng ngày của mình, hãy cẩn thận đừng quên Ngài. Khi thời gian biểu của bạn đầy ắp và bạn chạy càng lúc càng nhanh, càng ngày càng bị bỏ lại phía sau, thì đừng quên Ngài! Người nam hay nữ sống mà không ý thức rằng Chúa đang ngự trị, không ý thức rằng tất cả chúng ta sẽ chết, không tưởng nhớ đến Chúa hàng ngày, là lãng phí ân điển của sự sống. Đời sống như thế sẽ đi đến một kết cục buồn, giống như câu chuyện về Ghê-đê-ôn.
LỜI MỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Tôi mong bạn trở thành tôi tớ của Chúa. Chúa Giê-su phán: “Ai tin và chịu phép báp têm thì sẽ được cứu; . . .” (Mác 16:16). Đó là sự khởi đầu. Sau đó, chúng ta có thể dành cả cuộc đời mình để lắng nghe Lời Chúa, đi theo và vâng lời Ngài, và nhớ dâng cho Ngài niềm tin và sự khen ngợi cho mọi chiến thắng. Nếu chúng ta sống mỗi ngày với Ngài, chúng ta có thể sống đời đời với Ngài.
NHỮNG LƯU Ý GIẢI KINH THÁNH
6:1-6—Mô hình được lặp lại.
6:16-24; 36-40; 7:9-15—Ghê-đê-ôn chỉ có đức tin sau nhiều bằng chứng.
6:25-32—Ghê-đê-ôn và Giô-ách là những người thờ thần tượng.
Sự ăn năn bắt đầu từ gia đình.
7:2—Câu này là chìa khóa cho mục đích của lời tường thuật.
8:22-35—Câu chuyện có một kết thúc buồn. Mô hình bắt đầu lại trước khi nó kết thúc.
8:34, 35—Người ta đã quên đi!
Kế Hoạch Của Chúng Ta Và Mục Đích Của Đức Chúa Trời
Khi chúng ta lên thiên đàng, có lẽ Chúa sẽ cho chúng ta thấy những gì chúng ta thực sự đã làm với cuộc sống của mình trên đất. Ví dụ, Ngài có thể nói với người góa phụ trong Mác 12:42-44, “Bà đã cho hai đồng xu của mình để giúp việc trông coi đền thờ, nhưng ta đã dùng hai đồng tiền đó để dạy người ta cách bố thí trong hàng trăm năm. Để Ta cho con thấy một nhà thuyết giáo vào năm 1993 đã nói gì về con khi ông ấy thúc đẩy mọi người dâng hiến.” Người góa phụ đó có lẽ không biết trong cuộc đời rằng hành động của mình sẽ gây ra kết quả lâu dài như vậy.
Đức Chúa Trời có thể cho chúng ta thấy rằng khi chúng ta đưa 9,95 đô la để mua một cuốn sách cho một nhà truyền giáo ở một quốc gia khác, chúng ta đã thực sự chinh phục được hàng trăm linh hồn cho Đấng Christ. Cuốn sách đã dạy cho người rao giảng, người rao giảng đã dạy cho hàng trăm người, và hàng trăm người đã đến với Đấng Christ. Hành động của chúng ta không bị cô lập; trong tất cả những gì chúng ta lên kế hoạch hoặc làm, chúng ta đang làm việc cho hoặc chống lại những mục đích cao cả của Đức Chúa Trời.
Sắc lệnh độc ác của Hê-rốt là giết tất cả các bé trai từ hai tuổi trở xuống (Ma-thi-ơ 2:13, 14) cho chúng ta thấy một số sự thật liên quan đến kế hoạch của chúng ta và ý định của Đức Chúa Trời.
1. Chúng Ta Có Thể Phản Đối Các Mục Đích Của Đức Chúa Trời. Chúng ta, với tư cách là những sinh vật có ý chí tự do, có thể chống lại mục đích của Đức Chúa Trời. Hê-rốt đã thực thi quyền tự do lựa chọn của mình một cách tư lợi. Hắn tìm cách giết Đấng Mê-si mà Đức Chúa Trời đem đến thế gian để cứu loài người. Chúa không biến chúng ta thành người máy. Ngài tạo nên Chúng ta có thể tự do lựa chọn và lên kế hoạch.
2. Chúng Ta Không Thể Hủy Bỏ Hoàn Toàn Mục Đích Của Đức Chúa Trời. Hê-rốt có thể chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời, nhưng ông không thể loại bỏ chúng. Đức Chúa Trời, qua sự quan phòng của Ngài, sẽ thực hiện các mục đích của Ngài. Hê-rốt công bố sắc lệnh hủy bỏ mục đích của Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời đã sai thiên sứ của Ngài đến để bảo vệ ý định đó. Chúng ta có thể vi phạm luật hấp dẫn, nhưng chúng ta không thể hủy bỏ nó. Chúng ta có thể vi phạm pháp luật, nhưng chúng ta sẽ không gỡ bỏ nó.
3. Chúng Ta Luôn Thua Khi Chống Lại Các Mục Đích Của Đức Chúa Trời. Theo quan điểm của con người, dường như Hê-rốt nắm giữ quyền lực to lớn. Ông có thể nói và ý chí của ông sẽ được thực hiện; ông có thể đi giữa mọi người và họ sẽ cúi đầu. Tuy nhiên, theo góc nhìn thiên liêng, Hê-rốt hùng mạnh cuối cùng đã thua cuộc vì chống lại ý định của Đức Chúa Trời. Hê-rốt được biết đến với mọi học viên Kinh thánh, nhưng ông được biết đến như một kẻ thất bại chứ không phải là một người chiến thắng. Đường lối của Đức Chúa Trời là đúng đắn và được mọi người mong muốn. Ai chống lại điều đó sẽ thấy rằng mình đã phạm một sai lầm lớn.
4. Những người khác bị ảnh hưởng khi chúng ta chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời. Khi Hê-rốt lạm dụng quyền tự do lựa chọn của mình, những người khác đã bị tổn thương. Khi Đức Chúa Trời cho phép chúng ta chọn điều đúng, thì chúng ta cũng có thể chọn điều sai. Khi Ngài ban cho mọi người quyền tự do lựa chọn, thì những người vô tội có thể bị những kẻ ác làm tổn thương. Các quốc gia, thành phố và cá nhân làm tổn thương những người khác khi họ chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời. Tất cả chúng ta đều là một phần của cộng đồng. Những quyết định chúng ta đưa ra ảnh hưởng đến người khác cũng như chính chúng ta. Ví dụ, một người lái xe say rượu có thể giết chết một đứa trẻ vô tội.
5. Mục đích của Chúa đang được hoàn thành trong thế giới của Ngài cho dù chúng ta có thể nhìn thấy nó hay không. Sự giáng sinh của Chúa Giê-xu xảy ra theo kế hoạch thiêng liêng của Đức Chúa Trời mặc dù Hê-rốt phản đối. Từ quan điểm của con người, kế hoạch của Đức Chúa Trời đang bị cản trở; nhưng kế hoạch của Ngài đã thực sự được hoàn thành.
Chúng ta có thể học được từ hành động của Hê-rốt rằng chúng ta có thể chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời, rằng chúng ta không thể loại bỏ các mục đích của Đức Chúa Trời, rằng chúng ta luôn thua cuộc khi chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời và rằng những người khác bị ảnh hưởng khi chúng ta chống lại các mục đích của Đức Chúa Trời.
Tất cả chúng ta đều thích ở trong đội chiến thắng. Có người đã nói: “Tôi biết bi kịch cuộc đời diễn ra như thế nào. Tôi đã đọc chương cuối cùng của cuốn sách, và những người đứng về phía Chúa sẽ chiến thắng.”
Chúng ta phải để cho các mục đích của Đức Chúa Trời đưa chúng ta đến chiến thắng. Một dòng sông dữ dội không thể bị chống lại mà thành công, nhưng nếu chúng ta đi vào đúng loại thuyền, dòng sông có thể đưa chúng ta đến đích. Dòng sông là bạn hay thù của chúng ta, tùy thuộc vào việc chúng ta tham gia hay chống lại nó . Cũng vậy với các mục đích của Đức Chúa Trời.
©Copyright, 1993, 2001 by Truth for Today
ĐÃ ĐĂNG KÝ BẢN QUYỀN